Đối với các tu sĩ đang phục vụ tại mái ấm Gary, những bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo có hoàn cảnh khó khăn chính là những người nhà của họ. Mỗi ngày, họ đều tìm kiếm và mang những người bệnh này từ những bệnh viện lớn về với mái nhà chung tại Tam Châu, Tam Bình, Thủ Đức.
Buổi chiều của thầy Vũ Duy Khánh (29 tuổi) và những cộng sự thường gắn liền với những dãy hành lang của bệnh viện Ung Bướu. Các thầy đi khắp các khoa của bệnh viện, hỏi han tình hình sức khỏe, hoàn cảnh gia đình của từng bệnh nhân. Biết ai khó khăn, không có chỗ nghỉ ngơi, thầy mời họ về với mái ấm Gary.
Nhân viên mái ấm Gary đón tiếp bệnh nhân mới
Thông thường mái ấm có 2-3 tu sĩ phụ trách tìm kiếm bệnh nhân. Tuy nhiên từ khi dịch Covid-19 bùng phát, bệnh viện hạn chế tối đa số lượng người ra vào. Vì thế mỗi ngày chỉ có 1 thầy đảm nhận công việc này. Không được vào các khoa phòng, các thầy chỉ có thể tiếp xúc với các bệnh nhân ngoài sân bệnh viện. Dù vậy, mọi người vẫn cố gắng hết sức để nhiều bệnh nhân biết đến mái ấm và được giúp đỡ lúc cần kíp.
Công việc của các thầy tưởng chừng đơn giản nhưng ẩn chứa rất nhiều sự nhiệt thành, nhẫn nại. “Thời gian điều trị của mỗi bệnh nhân khác nhau, vì thế việc đón bệnh nhân cần sự linh động. Có những bệnh nhân không kịp lên chuyến xe chung về mái ấm. Lo lắng bệnh nhân không biết đường sá, không quen sử dụng phương tiện công cộng, chúng tôi phải ở lại đưa họ về tận nơi mới an tâm” - Thầy Khánh chia sẻ.
Thầy Khánh thông báo nội quy của mái ấm trước giờ cơm tối
Trong quá trình tìm kiếm người bệnh, thầy Khánh được lắng nghe rất nhiều câu chuyện, mỗi câu chuyện là một mảnh đời khốn khó.Thầy Khánh tâm sự: “Bệnh nhân để lại ấn tượng sâu sắc nhất với tôi là một người đồng bào. Chị một thân một mình lên chữa trị. Gia đình chị suy nghĩ rằng ung thư là căn bệnh lây truyền và là căn bệnh gây sạt nghiệp. Thay vì động viên, an ủi, họ thường nói với chị những câu như “khi nào bán nhà”, “khi nào bán xe”, “bệnh này chữa không khỏi được đâu” Mặc dù vậy, chị vẫn giữ một tinh thần rất lạc quan, cố gắng vừa nuôi 2 con ăn học vừa chữa bệnh. Dù có nhiều lần “rớt toa”, phải điều trị từ đầu nhưng chưa bao giờ chị từ bỏ”.
Chị H’Liễu Niê cùng bạn bè tại mái ấm Gary
Chị H’Liễu Niê - bệnh nhân trong câu chuyện của thầy Khánh cũng dành một tình cảm đặc biệt cho các cha, các thầy và tình nguyện viên tại mái ấm Gary: “Tôi rất hạnh phúc vì từ ngày về mái ấm có các thầy, các chị ở đây lo cho từng bữa ăn giấc ngủ, chia sẻ tâm sự và động viên tôi cố gắng. Nhờ vậy tôi được san sẻ gánh nặng và an tâm điều trị”.
Hình ảnh những bệnh nhân khó khăn đang chờ đợi chính là tiếng gọi để các thầy tại mái ấm Gary tiếp tục hành trình của mình mỗi ngày. Khi nhìn thấy bệnh nhân ngủ ngon giấc, ăn uống đủ chất và được chăm sóc cẩn thận, các thầy cảm thấy như người thân của mình đang được lo lắng chu toàn.