Dù đoàn công tác của chúng tôi đã được giới thiệu trước về việc khó khăn thế nào để tìm kiếm địa chỉ của Mái ấm Mai Tâm, nhưng thực sự lúc đặt chân tới đó, chúng tôi mới thấy thấm thía lời nhắc nhở này. Mái ấm Mai Tâm nằm sâu trong con hẻm nhỏ heo hút lẫn trong những nhà dân trong khu nhà dân.Chúng tôi chợt thấy một người phụ nữ nhỏ nhắn, nét mặt hiền hậu tiến lại đón, chúng tôi nhận ra đó là Sơ Hương, người đã rất nhiều năm quản lý trực tiếp mái ấm đầy tình thương này.
Chúng tôi đến vào đầu giờ chiều nên nơi đây vô cùng yên tĩnh vì đang là giờ nghỉ trưa của các cháu. Vừa dẫn chúng tôi đi thăm quan căn nhà, sơ Hương vừa kể cho chúng tôi nghe câu chuyện về những mảnh đời của các bé có HIV đang sống tại nơi đây. Đã nhiều năm gắn bó với mái ấm này, sơ Hương từ lâu trở thành người mẹ thứ 2 của những đứa trẻ tội nghiệp. Mỗi em bé đang được cưu mang tại nơi đây lại có một câu chuyện của riêng mình, nhưng các em đều có chung một nỗi đau là bị gia đình bỏ rơi vì vô tình mang trong mình căn bệnh HIV. Sơ Hương tâm sự với chúng tôi “nhiều khi nghĩ mà thấy xót xa cho những đứa trẻ ở đây, thật bất công, bảo người lớn ăn chơi, rồi làm những việc gì không tốt rồi bị nhiễm phải căn bệnh quái ác này thì không có gì đáng nói, đây bọn trẻ sinh ra, như những thiên thần bé nhỏ.. Các em sống mà biết rõ là mình chẳng còn sống được bao lâu”.