Nhìn con trai út đã 17 tuổi nhưng chỉ như đứa trẻ, cô Nguyễn Thị Nga (57 tuổi) mong mỏi lúc còn thời gian có thể tìm được bác sĩ giỏi chữa khỏi bệnh cho con, để tương lai phía trước con tự chăm sóc được cho mình.
Khi cô Nga sinh ra Phúc, chồng cô bỏ đi để lại bốn mẹ con nương tựa lẫn nhau. Cô một mình bươn chải nơi góc chợ, lúc bán bánh xèo, khi bán bánh canh, lúc mở quán cà phê cóc mong kiếm mấy đồng bạc lẻ cho các con có cái ăn cái mặc. Quan trọng hơn là, cô muốn chữa bệnh cho Phúc.
Cô Nga suy tư khi nghĩ về tương lai của hai mẹ con
Khác với anh chị, từ nhỏ Phúc đã không được lanh lợi. Em thường xuyên lặp đi lặp lại một hành động trong vô thức. Bác sĩ chẩn đoán em bị rối loạn tăng động. Cô Nga cùng con ăn dầm nằm dề nhiều tháng ở khoa thần kinh bệnh viện tỉnh. Nghe ai nói ở đâu có cơ hội chữa khỏi cô đều dắt con đi. Tiền bạc kiếm được dồn cả vào đó. Trái ngược với kỳ vọng của mẹ, bệnh của Phúc càng ngày càng nặng. Năm lớp 7 Phúc lên cơn động kinh. Cô Nga buộc phải cho con nghỉ học.
Khó khăn thêm chồng chất khi năm 2020, cô Nga phát hiện bản thân mắc ung thư cổ tử cung giai đoạn 2. Trong lúc đang chữa trị cô lại không may dương tính với Covid-19 và phải gián đoạn xạ trị. Trên chuyến xe 0 đồng đưa cô về quê dịp Tết âm lịch, cô tâm sự những nỗi niềm đó với người bạn cùng cảnh ngộ là cô Hồng, được cô Hồng mách nước đến mái ấm Gary để bớt một phần gánh nặng tài chính.
Sau Tết cô dắt theo Phúc xin vào mái ấm. “Trước đây tôi mướn nhà trọ sát bệnh viện, mỗi ngày hết 120.000. Được giới thiệu vô đây tôi mừng quá trời, không mất tiền đóng trọ mà còn được lo ăn uống đầy đủ” - Cô chia sẻ. Trong thời điểm dịch bệnh, khi vé xe, chi phí test covid cao, sự hỗ trợ này càng có ý nghĩa với hai mẹ con cô.
3 tuần ở thành phố chữa trị cô Nga và con vẫn thường xuyên báo tin với người thân ở quê qua điện thoại
Mọi người ở mái ấm rất thương cho hoàn cảnh của hai mẹ con cô Nga. Sợ Phúc buồn khi mẹ đi chữa bệnh, mọi người thường rủ em đánh cờ vua, cho em ít bánh kẹo. Cô Nga dự định xong đợt chữa trị này sẽ tranh thủ đưa con đến các bệnh viện lớn tìm kiếm cơ hội thêm một lần nữa.
Nghĩ về tương lai, cô Nga có nhiều điều để lo lắng. Cô không biết thời gian tới về quê sẽ làm gì để nuôi con khi sức khoẻ không còn được như xưa, nơi bán buôn cũ đã là của người khác. Điều khiến cô trăn trở nhiều nhất là về tương lai của Phúc. Hai anh chị của Phúc đều khó khăn, em lại không tự chăm sóc được mình. Nếu cô không vượt qua được bệnh tật có lẽ Phúc sẽ bơ vơ một mình. Hy vọng lớn nhất của cô lúc này là tìm được một nơi cải thiện tình trạng bệnh cho Phúc để em có thể tự thực hiện những sinh hoạt hàng ngày. Trên hành trình mòn mỏi đó, cả cô và Phúc đều không thể bỏ cuộc.