“Cố lên con ơi, nhà mình không có tiền thở máy”. Quằn quại với lá phổi đang khát oxy, anh S. nghe tiếng mẹ gào khóc nức nở bên tai. Anh mở to mắt nhìn mẹ, lồng ngực bỏng rát với những hơi thở đang yếu dần đột nhiên dịu lại.
2 tháng chiến đấu với tình trạng suy hô hấp và lao phổi tại bệnh viện, anh S. không nhớ nổi mình đã đối diện với cái chết bao nhiêu lần. Mới 30 tuổi, chàng đội trưởng dân quân tự vệ chủ quan về sức khoẻ của mình. Những dấu hiệu bất thường bị anh gạt đi hết lần này đến lần khác. Mãi tới khi đã suy kiệt, anh mới tìm đến bác sĩ. Đó là thời điểm quá trễ cho một bệnh nhân lao như anh.
Mọi thứ diễn ra rất nhanh. Từ 50kg, anh chỉ còn 32kg, không thể đi lại, nằm thoi thóp chờ đợi tình trạng tuột oxy có thể ập đến bất cứ lúc nào. Bác sĩ nói rằng nếu anh không tự thở họ buộc phải chuyển anh sang thở máy với chi phí 5 triệu đồng/ngày, trong khi anh không có bảo hiểm y tế, hoàn cảnh lại khó khăn.
Gia đình ly tán, trong những thời khắc sinh tử chỉ có mẹ kề cận bên cạnh anh. Bà liên tục động viên: “Cố lên con ơi, nhà mình không có tiền thở máy, xuống đó là đường chết”. Đã có những thời điểm sự tuyệt vọng lên đến cùng cực khi bác sĩ quyết định trả anh về với gia đình. Nhưng bằng một nghị lực phi thường, anh đã dành chiến thắng trong cuộc giằng co với tử thần. Anh tự cai oxy mà không cần sự can thiệp của bác sĩ, tinh thần dần minh mẫn hơn. Được một soeur giới thiệu, anh S. rời bệnh viện sau 2 tháng thập tử nhất sinh và về mái ấm Naza vào tháng 8/2021.
Ở đây, anh gặp được cha Tú, điều mà anh cho là một trong những may mắn lớn nhất đời mình. “Nhờ có cha chăm sóc chu đáo tôi mới có thể bình phục như hiện tại. Cha có nhiều kiến thức trong việc chăm sóc các bệnh nhân nặng nên tận tình hướng dẫn tôi làm như thế nào là tốt nhất cho bệnh tình của mình. Khi tôi không đi lại được, cha thường ngồi tâm sự với tôi, khuyên bảo tôi đúng sai phải trái” - Anh S. chia sẻ.
Ở nhà anh S thường bỏ bữa, nhiều lúc quên uống thuốc, ngủ nghỉ thất thường. Về mái ấm, có người nhắc nhở, anh sinh hoạt lành mạnh hơn, ăn uống đầy đủ dinh dưỡng. Nhờ vậy chỉ sau 2 tháng, anh khôi phục lại cân nặng trước khi đổ bệnh, tập đi lại bình thường. Mặc dù đôi lúc còn khó thở, nhưng tình hình sức khoẻ của anh S. hiện tại đã là một sự tiến triển phi thường.
Chiều chiều, anh S. thường ra trước sân phơi nắng, tập thể dục, trò chuyện với mọi người ở mái ấm. Mỗi người mỗi bệnh, mỗi hoàn cảnh nhưng ai vào đây cũng cố gắng vượt lên số phận, mong một ngày được quay về tái hoà nhập với cộng đồng. Anh S. biết rằng với sức khoẻ hiện tại mình sẽ khó lòng tiếp tục công việc trước đây. Nhưng anh lạc quan mong mỏi sẽ tìm được một công việc khác phù hợp hơn, ổn định cuộc sống rồi đón mẹ về đoàn tụ với mình.