“Nếu kể tên một loại tài sản mà toàn thể nhân loại đều có chung, đó ắt hẳn là tình yêu. Và ngôn ngữ chung của tình yêu là những giọt nước mắt. Mưa bão sẽ qua đi, nhưng tình yêu và ngôn ngữ của nó sẽ không bao giờ bị xoá nhoà”.
Mời các bạn cùng đọc một truyện ngắn cảm động, trích từ sách “Chiếc chiếu sau bụi hoa quỳnh”. Câu chuyện có tên “Dưới một cơn mưa”.
---
DƯỚI MỘT CƠN MƯA
Len lỏi qua nhiều con hẻm bên bờ kênh Thị Nghè, cuối cùng các thành viên của Mai Tâm cũng đến được căn nhà nhỏ nằm ở cuối đường. Bước vào nhà, mùi đặc trưng bốc lên từ kênh nước đen xộc vào mũi.
Nằm trên chiếc ghế xếp dưới góc nhà là người đàn ông trạc 40 tuổi, chỉ còn da bọc xương. Chân trái ông co quặp lại không cử động được. Tiếng rên rỉ hoà cùng tiếng kinh niệm Phật phát ra từ trong máy ghi âm treo trên tường làm cho ai cũng phải rùng mình.
Dưới chân ghế xếp là đứa bé chừng 10 tuổi. Hai bàn tay bé xíu nắn bóp cái chân phải của cha nó. Đứa bé đang làm hết sức với hy vọng rằng cha nó có thể bớt đau. Từ bàn chân trái cho đến hết phần đùi của người đàn ông đó gần như đã bị thối rữa hoàn toàn. Nhét sâu trong hốc đầu gối là một miếng gạc ai đó đã bỏ vào cách đây hơn ba tháng, chắc là để ngăn không cho mủ chảy ra.
Cha Toại và hai người bạn phải mất hơn 30 phút để gỡ những miếng gạc cũ ra khỏi chân ông và cắt đi những mảng thịt chết. Người đàn ông càng rên la thảm thiết do đau sau mỗi lần cha xức thuốc vào, đứa bé càng xoa bàn chân bên kia.
Sau gần hai giờ đồng hồ, cha mới băng bó xong vết thương của người đàn ông ấy. Rồi cha thở phào, hỏi đứa bé:
“Con có đi học không?”
“Dạ con nghỉ học từ khi ba con bệnh.”
“Nhà con còn ai không?”
Đứa bé lắc đầu im lặng.
“Mẹ con đâu?”
“Chết rồi.”
“Hàng ngày con ăn uống làm sao?”
Đứa bé lại im lặng, mắt hướng về góc nhà. NơI đó có mấy cái nồi nhỏ bám đầy bụi và vài gói mì tôm nằm lăn lóc.
Cha hiểu chuyện đang xảy ra.
“Con thấy ba con vậy, con có sợ không?” Đứa bé lại lắc đầu.
“Con có muốn đi học lại không?”. Đứa bé im lặng nhìn về phía ba nó.
“Con muốn chú làm gì cho con? Hay con cần gì không, nói cho chú đi?”
“Chú đừng làm ba con đau nhen!”. Đứa bé trả lời với đôi mắt long lanh và từ từ hai hàng nước mắt rơi xuống.
Ngoài kia, mưa bắt đầu rơi. Tiếng mưa càng lúc càng to thêm. Nước mưa tràn qua những lỗ hổng, rơi xuống từ mái nhà mục nát. Đứa bé vội cầm lấy miếng carton dưới gầm ghế che mặt của cha nó lại cho khỏi bị nước mưa rơi xuống.
Đã đến giờ về, cha mặc áo mưa rời khỏi con hẻm. Đứa bé nói với theo: “Chú ơi, mai chú tới với ba con nữa nghen!”. Cha ngoái lại mỉm cười như một lời hứa, rồi đội mưa ra đi. Bên kia đường, học sinh cũng vừa tan lớp, vừa mặc áo mưa, vừa cười nói tíu tít, hối hả về nhà để kịp giờ cơm.
Nếu kể tên một loại tài sản mà toàn thể nhân loại đều có chung, đó ắt hẳn là tình yêu. Và ngôn ngữ chung của tình yêu là những giọt nước mắt. Mưa bão sẽ qua đi, nhưng tình yêu và ngôn ngữ của nó sẽ không bao giờ bị xoá nhoà.
Tác giả: Linh mục Phương Đình Toại
Trích từ tuyển tập truyện ngắn “Chiếc chiếu sau bụi hoa quỳnh”